Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Riêng Một Góc Trời ... Tuấn Ngọc ... Lương Đình Khoa ... tôi ...

Hà Nội một tối thứ Bảy dành cho cô đơn. Tôi lại ghé quán café quen nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Chí Thanh, lơ đãng với những âm thanh ồn ào ngoài đường phố chập chờn thoảng đến, miên man cùng những nghĩ suy về những điều chênh vênh giữa hai bờ Được –Mất đã trôi qua trên đất Hà Thành này…

Chợt không gian suy tư ấy bị phá vỡ bởi tiếng piano từ phía cuối căn phòng vọng lên… Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay của một nhóm bạn trẻ ngồi ở góc đối diện với tôi. Tôi nhìn sang, thấy hoa và bánh ga-to bày trên bàn, nghĩ thầm chắc là sinh nhật một người nào đó trong nhóm, và anh chàng ở cuối phòng với những ngón tay đang lướt trên phím đàn kia muốn cất lên tiếng hát làm quà tặng sinh nhật. Có tiếng xì xào từ phía nhóm bạn:

- Cậu ấy định hát bài gì mà sao nhạc dạo buồn thế nhỉ?

- Không biết nữa, nhưng hình như cậu ấy và bạn gái vừa chia tay, nên chắc cũng muốn mượn bài hát buồn để trải lòng cũng nên…

Từng nốt nhạc dìu dặt buông vào không gian tràn ánh đèn vàng hắt lên những bức tường màu tím nhạt. Là “Riêng một góc trời” –tôi nhận ra giai điệu quen thuộc này, bởi chính cũng tại căn phòng này, bên cây đàn piano ấy vào một chiều cuối tháng Ba, tôi đã dạo và hát lên những giai điệu ấy theo yêu cầu của một người con gái chuẩn bị đi xa, đã dành rất nhiều tình cảm cho tôi nhưng tôi đành lỡ hẹn, không thể đáp lại vì biết mình không thể làm một bến đỗ bình yên cho người con gái ấy neo đậu…


(chú Tuấn Ngọc ...)

ENJOY RIÊNG MỘT GÓC TRỜI ...

Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ 
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa 
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ 
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi

Giọng người con trai trong quán trầm buồn và ngân dài như từng hơi gió hắt hiu bên ngoài hiên vắng thoảng tới. Khẽ run mình… Không hiểu vì lạnh, hay vì những câu hát ấy chạm miền ký ức tưởng đã ngủ vùi trong tim, giờ khẽ nương theo giai điệu ngân ngấn những tiếc nuối, nhớ thương ấy tìm về nhắc nhớ… Chỉ là bốn câu hát ngắn thôi, sao sự chia ly lại nhiều đến thế? Tình yêu mỏng manh như “nắng”, như “gió”, như “lá úa”, cứ rớt rơi theo những bước chân xa rời, bỏ lại một người bên trời dõi mây trôi đếm mưa rơi tràn lòng hiu hắt…

Tôi áp hai bàn tay vào ly café nóng, xoay xoay, muốn tìm chút ấm nhưng không thể. Từng câu hát buồn dẫn lối chơi vơi…

Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai 
Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai 
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối 
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời

Nỗi buồn ấy mơ hồ và nhẹ tênh như khói như sương mà vấn vương không dứt. Cô đơn giăng lưới bủa vây, vẽ vào không gian bức tranh có những mảng màu đối lập: sắc hồng từ những tin yêu, hy vọng phút “người vui bên ấy”, màu sương khói trầm buồn ảm đạm giữa mênh mông một góc trời mơ hồ bóng tối tràn lên, chơi vơi niềm xa xót…

Tôi nhớ đến người con gái đã ngồi với mình trong căn phòng này, đã yêu cầu tôi hát tặng em ca khúc này, bất giác nhận ra mình cũng đã vẽ vào lòng một tấm chân tình bức tranh trầm buồn như thế…

Và đôi mắt ấy dõi nhìn ở phía sau lưng tôi trong lúc tôi đang say sưa đàn và hát khúc tình ca buồn này, có giọt nước mắt nào đã rơi lăn?

Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi 
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây 
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu

Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa 
Khi mùa đông về theo cánh chim bay 
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi

Tình yêu như trò ú tim –và mỗi người cứ mải miết đi tìm trên hành trình của những nuối tiếc và chia ly… Ảo ảnh của những khoảnh khắc mê đắm như phút xuân về ngang qua trong đời vội vã bằng những nụ hôn mơ say ngắn ngủi không đủ xóa đi hiện thực chia lìa trong hơi thở lạnh lùng, mệt mỏi mùa đông…

Gọi tên “người yêu dấu” mà bờ môi cay ướt nghẹn ngào… Chỉ còn lại một góc trời cô đơn!

- Vì sao nhỉ? Anh có biết không? Vì sao có những góc trời chỉ có thể đứng lặng cô đơn một mình nhìn nhau, thậm chí kề sát bên nhau mà vẫn không thể trộn hòa, xóa đi cái ranh giới của nó cho những góc trời không còn chơi vơi sương khói chông chênh?

Người con gái ấy đã thì thầm hỏi tôi câu hỏi ấy khi bản đàn cùng lời hát của tôi đã ngưng lặng và tôi trở về lặng lẽ bên ly café tí tách từng giọt buồn rơi trước mặt em.

Tôi không trả lời câu hỏi ấy –và tôi biết mình không thể trả lời được câu hỏi ấy, bởi đến tận bây giờ thôi, đôi lúc ngoái nhìn lại, tôi thấy đôi lúc mình cũng như một mảnh ghép cô đơn lạc lõng ngay giữa chốn phồn hoa này, trôi qua những mùa đông Hà Nội cồn cào khao khát, chênh vênh theo những giấc mơ không thành, những hạnh phúc ngọt lành như gió thoáng qua…



Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô 
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa 
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá 
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau

Những khoảng trời không đến được với nhau, không thể trộn hòa với nhau đã ngân lên tiếng hát –hát ru bước chân người đi, mong chờ tìm về nẻo xưa chốn cũ, hát ru nhớ thương khắc khoải gọi thầm trong mỗi cơn mê từng đêm chập chờn ký ức… Và những chân tình cứ mang theo nhiều nuối tiếc trôi cùng năm tháng chơi vơi…

Người con trai với ca khúc “Riêng một góc trời” vừa dứt, cả quán café nhỏ lặng đi nhìn anh trong giây lát rồi mới vỗ tay. Có lẽ bởi những sương khói chơi vơi, bởi những nuối tiếc của “Riêng một góc trời” còn vang ngân như sóng, dẫu đàn đã lặng và lời ca đã tắt trên môi… Rồi khoảnh khắc này đây, tôi bắt đầu tự vấn với lòng mình, rằng tôi đang tìm và mong mỏi điều gì giữa chốn Hà Thành này? Chẳng phải tôi thấy mình cô đơn và cần một tấm chân tình đó sao, mà ngày ấy tôi lại phụ một tấm chân tình như thế?



Cô gái ấy đã đi xa thành phố này –như để chạy trốn với một góc trời xa xót trong tim… Có lẽ tôi sẽ gọi điện và hát cho em nghe lại “Riêng một góc trời” với một lời nhắn nhủ: “Ngàn sao lấp lánh hát câu mong chờ em về lối xưa”, cho những yêu thương chân tình qua mưa gió hắt hiu, qua sương khói mơ hồ chơi vơi sẽ tìm được về bên nhau…

21h40, 22.03.2011

LƯƠNG ĐÌNH KHOA
http://blog.tamtay.vn/entry/view/688462
Khoadinhluong@gmail.com

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Chiếc lá cuối cùng.

Nhạc và lời : Ns. Tuấn Khanh.

Tôi không nhớ chính xác từ năm nào tôi đã yêu đến thế, bài Chiếc Lá Cuối Cùng do nhạc sĩ Tuấn Khanh sáng tác. Tôi chỉ có thể biết, hình như thời gian trước Lệ Thu đang đạt tới vị trí tột đỉnh trong nghề ca hát của cô. Như vô số thính giả khác, tôi rất say mê tiếng hát Lệ Thu, qua Nửa Hồn Thương Đau (nhạc phẩm của Phạm Đình Chương), qua Ngậm Ngùi (Phạm Duy sáng tác),... và dĩ nhiên qua Chiếc Lá Cuối Cùng. Từ chỗ say mê tiếng hát, tôi chìm đắm trong bài hát. Tình yêu là gì, nếu chưa tiễn ai thì làm sao có cảm giác "chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá" như thế nào. Chưa xa ai thì làm sao biết "xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng" ra sao. "rượu cạn ly uống say, lòng còn giá" đến mức nào. Thế nhưng sự xúc động sâu lắng vẫn ngấm vào tôi qua những tiếng thở dài trong ca khúc Chiếc Lá Cuối Cùng: 

Đêm qua chưa, mà trời sao vội sáng? Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang. Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá. Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa... Xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng? Đường thênh thang gió lộng một mình ta. Rượu cạn ly uống say lòng còn giá. Lá trên cành một chiếc cuối bay xa..." 
 
Đối với riêng tôi, Chiếc Lá Cuối Cùng là tình khúc day dứt nhất so với những bản tình ca khác của nhạc sĩ Tuấn Khanh. Day dứt nhất, vì suốt dòng nhạc Tuấn Khanh mà tôi được biết, chỉ trong bài Chiếc Lá Cuối Cùng mới có hình tượng một chàng trai buồn tình, uống say để mong quên sầu, nhưng men rượu không sưởi ấm nổi cõi lòng lạnh giá; để rồi chợt tỉnh ra, bàng hoàng tự hỏi không biết đêm đã qua hay chưa, không biết người tình đã xa rồi hay chưa. Chiếc Lá Cuối Cùng day dứt nhất, vì dòng nhạc tình Tuấn Khanh nói chung, tha thiết lắm nhưng vẫn dịu dàng, chừng mực, như một chàng trai mới lớn, vẫn còn rụt rè trong yêu đương chứ chưa dám tận hưởng một cách trọn vẹn, phóng túng. 

Nghe "Chiếc lá cuối cùng" như nghe chính nỗi niềm của mình vào một khoảng thời gian trước. Khó khăn, cay đắng ... và ko lối thoát. Nhưng rồi sự "chấp nhận" nhìn thẳng vào tất cả ... đã làm cho tôi đứng dậy.... Ngày ấy, âm nhạc như một liều thuốc đắt giá, mà chỉ có bạn mới biết đc giá trị thực trong từng bài hát ... Âm nhạc làm bạn, làm người tình vỗ về tôi ... thay cho những "gian truân" cuộc sống ... 

"Chiếc là cuối cùng" diễn tả da diết về một mối tình chia ly... mà từng câu chữ như vẻ lên hết cảm xúc của tác giả ... Tôi cảm thấy "yêu" Tuấn Khanh từ dạo ấy ...



Cs Tuấn Ngọc sẽ trình bày nổi niềm của Ns Tuấn Khanh...

Đêm qua chưa, mà trời sao vội sáng? 
Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang 
Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá 
Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa ... 

Đêm chia ly, buồn gì sao chẳng nói? 
Chỉ nghe tim nói nhỏ trở về thôi... 
Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối 
Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi. 

Mộng về một đêm xuân xanh 
Em thì thầm ngày đó thương anh 
Thuyền về một đêm trăng thanh, 
Say mộng vàng đậu bến sông xanh 
Mộng tràn ngập đêm trăng sao 
Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh 
Rồi một chiều xuân thơ trinh 
Cho lòng mình về với dĩ vãng ... 

Xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng? 
Đường thênh thang gió lộng một mình ta ... 
Rượu cạn ly uống say lòng còn giá 
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa ...